[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn
  • Cuộc đối thoại mau chóng kết thúc, Park Jimin thở dài, trái tim khẽ nhói đau, loại đau đớn này tuy không quá nhiều nhưng cứ bóp nghẹn khiến hắn thực khó chịu.
  • Park Jimin viện lý do tay Min Yoongi vẫn đang bị thương cần người chăm sóc nên hắn cứ ở mãi trong nhà cậu không chịu đi, mặc cậu có mắng chửi, có ngó lơ, hắn như một bãi kẹo cao su dính mãi không rời.
  • Tuy nhiên, Park Jimin ở ké nhà cậu cũng không phải là không có lợi. Đồ đạc vứt lung tung trên sàn nhà đều được hắn dọn dẹp sạch sẽ, các loại thực phẩm trong tủ lạnh đều được thêm vào mỗi buổi sáng, còn được phân loại theo từng tầng khác nhau, nhìn vào vừa sạch sẽ vừa ngon miệng.
  • Min Yoongi vốn quen sống một mình, rất ít khi làm việc nhà, ngay cả khi có thời gian cậu cũng chọn ngủ thay vì phải vất vả cầm khăn lau. Ngược lại, Park Jimin là người của gia đình, hắn thích lau chùi sạch sẽ, càng thích sắp xếp đồ đạc cho thật ngăn nắp, chỉ cần lệch vị trí một xíu thôi cũng đủ làm hắn khó chịu.
  • Thế nhưng, Min Yoongi lại cho rằng hắn toàn làm những chuyện vô ích. Một người bình thường sẽ không ai sắp xếp giường chiếu như trong khách sạn, bốn góc chỉnh tề, chăn gối hay ga giường phải vuông vức phẳng phiu. Chẳng những thế, trong phòng tắm phải hoàn toàn khô ráo, mặc kệ cậu có vừa tắm hay rửa mặt xong thì ngay lập tức hắn sẽ xách khăn vào lau ngay, giống như một bệnh nhân mắc bệnh khiết phích vậy.
  • Min Yoongi vì bị thương lại phải ở nhà nghỉ mấy ngày, Park Jimin vì lo cho cậu nên cũng lâu lắm rồi chưa lên công ty, chỉ khi nào có việc thật gấp hắn sẽ mượn phòng làm việc của cậu để xử lý công việc.
  • Chuyện Park Jimin tuyên bố nghỉ làm ở Park thị cậu cũng có nghe qua, nhưng cậu chưa bao giờ hỏi, càng không rảnh rỗi thảo luận chuyện riêng của hắn, thế nên việc cậu không biết gì về hắn cũng là chuyện bình thường.
  • Mấy ngày rảnh rỗi này, Min Yoongi hết ngủ rồi lại đọc sách. Cậu sẽ nằm dài trên ghế, trong tay cầm cuốn tiểu thuyết tình cảm mới nổi dạo gần đây “Simple Love”. Cậu tình cờ đọc được những bình luận tích cực từ cuốn sách này, quả thực khi tự mình trải nghiệm cậu thấy nội dung rất hay, cách hành văn cũng như xây dựng nhân vật rất ổn. Dù đã đọc đi đọc lại biết bao lần, cậu vẫn không thấy chán.
  • Park Jimin xử lý xong công việc tồn đọng, đi tới phòng khách nhìn thấy cậu đang nằm trên sofa đọc sách, không quên nhắc nhở.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Chỗ đó thiếu ánh sáng rất dễ cận thị
  • Min Yoongi im lặng không quan tâm càng không muốn trả lời, tiếp tục đọc sách của mình, mãi một lúc sau vẫn thấy hắn đứng im bất động không có ý định rời đi, cậu mới lười biếng hỏi.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Bộ anh không thấy tôi đeo mắt kính hả?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Khỏi phải lo chuyện không đâu
  • Park Jimin và Min Yoongi năm nay đều gần ba mươi, cậu còn lớn hơn hắn đến tận mấy tháng, nhưng hắn lại luôn ra vẻ người lớn không chấp con nít, kiên trì nhắc nhở.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Không được, vậy càng dễ tăng độ, em cẩn thận chút đi
  • Park Jimin xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Trưa nay em muốn ăn gì?
  • Min Yoongi cảm thấy “gà mẹ” Park Jimin không đi làm bảo mẫu thật đáng tiếc, cậu đặt mạnh sách xuống mặt bàn, duỗi người như mèo lười rồi gỡ mắt kính ra lãnh đạm đuổi vị khách không mời mà tới này.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tay tôi khỏi rồi, bây giờ anh có thể về
  • Park Jimin không giận, chỉ nhướn mày đùa giỡn hỏi.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Đây là muốn đuổi anh?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đúng vậy, tôi không thích chia sẻ không gian riêng tư với người khác, anh ở cũng hơi lâu rồi đấy
  • Park Jimin bỏ ngoài tai lời cậu nói, lái sang chủ đề khác.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Bây giờ anh đi nấu cơm
  • Park Jimin
    Park Jimin
    À, chiều nay anh có việc bận cần ra ngoài một lát
  • Mặc kệ lời đuổi khách đầy ác ý của đối phương, Park Jimin rõ ràng không muốn rời khỏi đây.
  • Min Yoongi bị hắn ngó lơ, cậu cũng lười tranh luận, lười biếng trở về phòng ngủ tiếp, nhưng trong lòng lại có chút tò mò không biết chiều nay hắn sẽ đi đâu. Cho đến khi hắn đã làm cơm xong, cẩn thận bày biện các món lên bàn ăn rồi trở vào phòng ngủ gọi cậu dậy.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Anh nấu xong rồi, em dậy rửa mặt rồi ra ăn đi
  • Bây giờ Min Yoongi không có hứng ăn, chứng khó ngủ khó lắm mới chợp mắt được lại bị hắn làm phiền, bực mình hỏi.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Sao anh phiền quá vậy?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Bộ không thấy tôi đang ngủ hả?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Anh nấu thì anh tự ăn đi, rủ tôi ăn làm gì?
  • Đôi mắt vì mới ngủ dậy mà ầng ậng nước mắt, khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà ửng đỏ. Min Yoongi tức giận muốn đưa tay táng vào đầu hắn, không ngờ phản xạ của hắn còn nhanh hơn nhanh chóng bắt được, thuận lợi đè cậu dưới thân.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đồ khốn! Buông tôi ra! Ức…
  • Những lời mắng chửi tiếp theo đều không có cơ hội phát ra, bàn tay thô ráp của Park Jimin ngang nhiên chui vào áo ngủ của Min Yoongi, ranh mãnh trườn xuống tìm kiếm lối vào quen thuộc.
  • Min Yoongi giãy dụa mãnh liệt, thế nhưng thân thể mềm yếu không cách nào chống lại thân hình vạm vỡ to lớn kia, phần dưới nóng bỏng rất nhanh đã tiến vào.
  • Park Jimin không dùng bao trực tiếp đưa hết vào, Min Yoongi ngoài miệng liên tục mắng chửi hắn biến thái nhưng thân thể không cách nào tự chủ được, nương theo động tác run rẩy lắc lư. Lối vào khô ráo rất nhanh đã ẩm ướt, nơi đâm rút liên tục phun ra từng đợt nước lạ thấm đầy ga giường vừa mới thay ban sáng.
14
Chương 113: Ngó lơ (H)